Duyên là cớ gặp gỡ, nợ là gắn kết bền lâu!

Duyên là cớ gặp gỡ, nợ là gắn kết bền lâu. Để chữ duyên biến thành chữ nợ, thiết nghĩ mỗi người cần phải có sự cố gắng từ trong tâm.

Trong hơn 7 tỉ người trên hành tinh này, có một người sẽ cùng chúng ta gắn kết cả đời, sinh con đẻ cái, hưởng vinh nhục, sẻ buồn vui. Tình yêu và duyên nợ vợ chồng chính là một trong những điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời mà mỗi người nên chiêm nghiệm.

Trong hơn 7 tỉ người trên hành tinh này, có một người sẽ cùng chúng ta gắn kết cả đời, sinh con đẻ cái, hưởng vinh nhục, sẻ buồn vui. 

Trong dòng chảy luân hồi của cuộc đời, ta gặp biết bao người, cũng đều cho duyên nghiệp mà ra cả, tin không? Hãy đọc câu chuyện dưới đây để hiểu về chữ nhân duyên cũng như làm thế nào để duyên gắn kết thành nợ và tạo dựng được những mối gắn kết bền lâu nhất .
"Chuyện kể rằng, ngày xưa trên miếu Quan Âm có một con nhện chăng tơ. Trải qua nghìn năm sống trong nhang khói và những lời kinh kệ, nó dần có Phật tính. Một hôm, Phật đến hỏi nhện rằng: “Cuộc đời này, cái gì là đáng quý nhất? Ngươi tu tập đã ngàn năm, vậy đã ngộ ra điều này hay chưa?” Nhện trả lời: “Thế gian quý giá nhất là cái không có được và cái đã mất đi”. Phật bảo rằng câu trả lời chưa đúng.
Qua nghìn năm sau, Phật lại hiện lên hỏi nhện câu hỏi xưa, câu trả lời vẫn như xưa. Qua nghìn năm sau nữa, câu trả lời vẫn như thế. Vì sao mà qua bao nhiêu nghìn năm, câu trả lời của nhện vẫn là như thế? Bởi trong suốt mấy nghìn năm đó, nó đã nhìn ngắm đến si mê một hạt sương long lanh trên cỏ, nhưng rồi chỉ một cơn gió lớn là cuốn hạt sương bay đi. Cảm giác mất mát trong lòng, nhện đinh ninh rằng thế gian này, điều quý giá nhất chính là những gì không có được và những gì đã mất đi.
Thưa Phật, thứ quý nhất không phải là thứ không có được hay thứ đã mất đi, mà nó chính là thứ hạnh phúc hiện có trong hiện tại."

Phật liền cho nhện đầu thai làm người để chiêm nghiệm quá trình tu luyện của mình. Nhện đầu thai thành nàng Châu Nhi đài các, con một viên quan chức lớn trong triều. Khi nàng 16 tuổi, lúc này trạng nguyên Cam Lộc đỗ đầu, nhà vua quyết định mở yến tiệc. Trong lòng Châu Nhi vô cùng mừng rỡ vì biết rằng chàng chính là mối nhân duyên mà Phật đưa đến cho mình. Thế nhưng sự thật lại vô cùng oái ăm, Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi lại được chỉ định với thái tử Chi Phụ. Quá đau lòng vì mối nhân duyên đổ vỡ mà mình đã nuôi giữ bao nhiêu năm trời, Châu Nhi ốm nặng. Chi Phụ thấy nàng sắp chết, cũng đến phủ phục mà có ý định quyên sinh.
Lúc nàng đang trên ranh giới giữa sống và chết, Phật lại hiện ra và giải thích cho Châu Nhi về nhân duyên trong đời. Cam Lộ chính là hạt sương năm xưa, bị cơn gió đưa đến và cuốn đi chính là công chúa Trường Phong, mãi mãi hạt sương thuộc về cơn gió. Còn Châu Nhi ư, cây cổ thụ nàng nương náu mấy nghìn năm trong kiếp nhện mới chính là nhân duyên của nàng. Người đó chính là thái tử Chi Phụ vậy. Giải thích cho Châu Nhi xong, Phật hỏi: Thế thì ở đời, cái gì mới là thứ quý nhất hả nhện con. Nhện như bừng tỉnh: Thưa Phật, thứ quý nhất không phải là thứ không có được hay thứ đã mất đi, mà nó chính là thứ hạnh phúc hiện có trong hiện tại."
Bạn thấy không, hạnh phúc chính là thứ đang có ở hiện tại. Người chúng ta yêu, đã là nhân duyên từ ngàn kiếp trước. Có cố gắng cũng khó mà tìm kiếm thứ không thuộc về mình. Cũng giống như nàng Châu Nhi kia đã bừng tỉnh để nhận ra rằng, trước mắt nàng là người đã gắn bó với nàng cả mấy nghìn năm, luôn dõi theo từng cử động, người ấy chẳng phải là thứ hạnh phúc vô biên của nàng đấy sao? Tại sao chỉ vì một hạt sương đẹp nhưng không thuộc về mình để mãi đắm chìm trong niềm hy vọng xa xăm, mà bỏ quên cái hiện tại đang rất thực rất gần trước mắt?
Người đời ngày nay cũng vậy, có nhiều người mải mê đeo đuổi những chữ duyên gặp trong cuộc đời, mà không biết phân định đâu mới đích là điểm dừng của mình, để rồi suốt đời mãi đuổi đeo những bóng hình vô vọng, rồi đổ cho phận số bẽ bàng. Chính vì vậy mà người xưa đã để lại một câu nói "Vạn sự tùy duyên", chỉ cần có duyên, là chúng ta có thể có được cơ hội để gặp gỡ được người yêu của mình. Tuy nhiên, để chữ duyên biến thành chữ nợ, thì thiết nghĩ mỗi người cần phải có sự cố gắng từ trong tâm.
Ảnh minh họa.

Sự chọn lựa của mỗi người, chính là xuất phát từ lí trí mà ra. Nói thế có nghĩa là, chúng ta có tiền duyên với nhau, nhưng chính ở kiếp này tiền duyên đó có được gắn kết thành một chữ nợ bền lâu hay không chính là nhờ ở chính chúng ta.
Trong hơn 7 tỉ người trên hành tinh này, có một người sẽ cùng chúng ta gắn kết cả đời, sinh con đẻ cái, hưởng vinh nhục, sẻ buồn vui, đó hiển nhiên là một trong những phúc phần mà tạo hóa đã ban cho con người, nhìn nhận và bồi dưỡng thế nào để chữ nợ đó thực sự mang đến cho chúng ta niềm an lạc trong cuộc sống mới chính là những gì mà mỗi chúng ta cần học hỏi suốt đời.
Kết: Duyên là cớ gặp gỡ, nợ là gắn kết bền lâu. Để chữ duyên biến thành chữ nợ, thiết nghĩ mỗi người cần phải có sự cố gắng từ trong tâm.

Comments

Popular posts from this blog

7 câu nói cấm kỵ trong văn phòng

iPhone 8 lên kệ ngày đầu ở Singapore: Hết cảnh chen lấn

iPhone 8 lên kệ ngày đầu ở Singapore: Hết cảnh chen lấn